Em hẹn anh về thăm Thanh Chương
Nhưng lụt lớn mần răng mà về được
Nước mênh mông, nhiều đoạn đi bằng nôốc*
Thèm nhút, thèm cà đành hẹn lần sau
Em nhớ ngày xưa mẹ bảo :
Chịu thương, chịu khó, mẹ sẽ nhận làm dâu
Muối nhút, muối cà từ từ mẹ dạy
Con nhà giáo tay không quen liềm, hái
Cứ về rồi mai mốt học sau !
Em đỏ mặt dạ mẹ một câu
Rồi nắm áo kéo anh ra hái ổi
Anh khoái chí cười, còn em giận dỗi
Người ta đạ chi mô mà dám nói ?.. Ghét không !...
Anh gõ trán em, lớn rồi phải lấy chồng
Cứ chảnh chẹ coi chừng ê sắc ế
Em phụng phịu chạy vào nhà méc mẹ
Mẹ cười hiền "bay thật giống trẻ con"
Mẹ gấm, mẹ sàng, thóc gạo chạy vòng tròn
Gạo tuôn xuống, thóc nhón đều tay mẹ
Gấm, gãy, dần, sàng... mẹ ơi khó thế ?!...
Mẹ đứng cười, con không biết làm nông
Lâu lắm rồi em không về Thanh Chương
Ăn nhút, ăn cà từ tay mẹ muối
Mấy hôm rồi gió mưa, lụt lội
Thương câu : Mẹ nghèo con có chịu làm dâu ?!...
Anh xa quê, hai đứa xa nhau
Trong kí ức em dâu hiền của mẹ
Chiều nay anh về, cho em gửi lời anh nhé
Thương lắm quê nghèo, thương mẹ - Thanh Chương !..
* nôốc là cái thuyền